Trả lời phỏng vấn, ông Đoàn Ngọc Hải khiến nhiều đồng đội, đồng chí cũ của ông sẽ rất ɴʜột, có khi còn s.ố.c?

Đọc bài phỏng vấn ông Đoàn Ngọc Hải trên Dân Việt, có lẽ nhiều đồng đội, đồng chí cũ của ông sẽ rất ɴʜột, có khi còn s.ố.c, một cảm giác k dễ chịu gì! Tôi xin trích:

“…Lẽ ra, ở cái tuổi này, bạn bè tôi là những người khá giả như gia đình tôi ai cũng hàng ngày đi đánh golf, đi du lịch nước ngoài liên tục, hưởng thụ thoải mái. Chỉ mình tôi như vậy thôi. Bạn bè giờ nhìn tôi như nhìn người xa lạ, họ ngạc nhiên. Tôi kiểm lại rồi, có đến 90% bạn bè từ 7 tháng nay không liên lạc gì với tôi nữa.

-Nghĩa là ông mất 90% bạn bè của ông?

– Không phải là mất mà họ không còn liên hệ, hỏi thăm qua lại thường xuyên như khi tôi còn là Phó Chủ tịch UBND quận 1 ngày xưa. Vì sao? Vì tôi đang đi một con đường mà rất ít người đi.

Con đường đó là con đường từ thiện, làm thiện nguyện, tiếp sức, giúp cho người nghèo, giúp những phận người khốn khổ. Còn họ, họ đang đi một con đường khác hoàn toàn với tôi – con đường hưởng thụ. Con đường hưởng thụ xa hoa thì đầy hoa thơm, cỏ lạ, nhiều người đẹp, người mẫu chân dài… Trong khi con đường tôi rẽ lối đi cho mình nào rừng núi hiểm trở, trời tối tăm, đường xa thăm thẳm, cơm nước tạm bợ qua đường…

-Cách làm từ thiện như ông, người khen rất nhiều, nhưng cũng không ít thị phi. Cay đắng, có người còn buông lời “ông Hải làm màu”. Ông nghĩ sao?

– Làm từ thiện, sợ thị phi, e ngại thì đừng làm. Còn khi đã dám làm thì không sợ gì cả. Hơn nữa, tôi sống trong sáng, ngay thẳng nên không sợ thị phi. Thị phi phải sợ mình. Anh thích ăn chơi, nhảy múa và thích những gì đẹp đẽ, không thích sự khổ hạnh, nên anh chơi với giới nhà giàu.

Còn tôi, tôi thích giúp đỡ người nghèo và tôi luôn trân trọng những người giàu làm ra những sản phẩm cho đời. Nhưng tôi nặng lòng vì người nghèo để giúp đỡ họ. Chúng ta trân trọng những người giàu có, nhưng cũng đừng quên những người nghèo, như vậy xã hội mới có sự công bằng.

…Thế là cả quận ( q1 TP HCM- lúc ông Hải làm Phó CT) có 4.000 bãi xe. Mỗi bãi xe có mấy mét vuông, ngang 4m, sâu 1m. Nhưng cuối cùng, tôi buộc vẫn phải ký loại giấy phép như vậy vì Ban Thường vụ quận ủy không đồng ý, Bí thư không đồng ý bỏ giấy phép đó.

Mỗi tháng, ký mỏi tay 4.000 cái “giấy phép con” như thế. Buồn lắm, rồi người ta đưa cái “giấy phép” con lên báo chí, đổ cho ông Hải ký “giấy phép con”, ông Hải dẹp lòng lề đường nhưng vẫn ký “giấy phép con”…

Mọi người đâu có hiểu, chẳng lẽ cái gì mình cũng phải lên thanh minh trước truyền thông, báo chí? Tất cả là do tập thể Thường vụ và Chủ tịch quận không chịu thay đổi. Tôi là người sau này lên phụ trách lĩnh vực này, buộc phải ký 6 tháng một lần.

Trời ạ! Mỗi sáng ra, nhìn thấy đống “giấy phép con” trên bàn là muốn bệnh luôn. Vậy đó, một điều cực kỳ bất hợp lý, dễ phát sinh tiêu cực nhưng hiện nay vẫn còn giữ. Không phải tôi đề ra cái đó, mà từ bao nhiêu đời nay đã đề ra rồi.

Giờ tôi đề nghị cải tổ, bãi bỏ thì không ai ủng hộ. Trong khi chúng ta hô hào cải cách hành chính, chúng ta lên án tất cả các bộ ngành về vấn đề “giấy phép con”. Nhưng riêng quận vẫn giữ và đấy là sự bất hợp lý vô cùng.

Còn 48 cái bãi xe to, sai bét hết, tôi phải đi dọn dẹp. Bãi xe “đặc biệt” nhất là bãi xe sau lưng Nhà hát thành phố. Bãi xe này doanh thu 3 tỉ một tháng. Tôi cho dẹp để làm công viên như ngày nay.

Bây giờ người ta bảo nôm na “Công viên ông Đoàn Ngọc Hải” đấy. Có người ngồi uống cà phê nhìn ra, bảo “vườn hoa ông Đoàn Ngọc Hải”… Nói thật, giờ đây là công viên rất đẹp nhưng có ai biết, 20 năm trước từng là bãi xe không dẹp được.

Tại sao? Bởi cái bãi xe thu 3 tỉ một tháng thì làm sao dẹp được? Cách dẹp của tôi, nó “bạo động” lắm. Phóng viên, truyền thông đi theo rần rần, không cục cựa được. Kiểm tra giấy tờ hành chính nếu không đúng, xử lý thôi. Thế mới dẹp được, xây vườn hoa ngay”

Ông Hải đúng hay sai, nói đủ hay chưa có lẽ chỉ có ông và lãnh đạo quận 1 thời đó biết rõ nhất. Ông có cần kiệm lời hay không, tôi nghĩ ông đủ trải đời để hiểu. Nhưng dù trân trọng những việc thiện ông đang làm tôi vẫn lo cho ông, k phải vì những “tiết lộ” trên…

Bài viết liên quan